Tuesday, April 16, 2013

Một sớm mai về

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/mot-som-mai-ve-vu-khanh.SBq5MSvyeRt6.html

Một sớm mai về
Ngày vui thứ nhất
Ta đi chân đất
Mặc áo vải thô
Dẫm lá tre khô
Rụng đầy lối sỏi
Ta cười ta nói
Ta hát nghêu ngao
Bước thấp bước cao
Qua bờ ruộng nhỏ
Mẹ già ta đó
Hái mướp bên rào
Áo nâu thủa nào
Thêm nhiều mụn vá
Cần chi Mẹ à
Một sớm mai về
Thằng bé nhà quê
Thoát tầm lửa đạn
Đầu ngày nắng sáng
Nhà ai chung vườn
Khói bếp mến thương
Thơm xôi nếp mới
Chia xa vời vợi
Một sớm mai về
Tắm nước sông quê
Ngàn đời chẳng đục
Ta buông cần trúc
Bờ cỏ êm ngồi
Con giếc thả mồi
Con rô đớp bóng
Đài sen sương đọng
Hồ lộng màu thu
Trên ngọn mù u
Có đôi chim gáy
Trong chòm lau sậy
Tiếng quốc u oa
Dưới bóng đa già
Cút côi quán nước
Nằm trên cỏ mượt
Ta nhẩm vần thơ
Giấc mơ choàng tỉnh
Ngày ấy… bao giờ?

Thursday, April 11, 2013

Suy ngẫm (2)

Khi bố còn khỏe

Khi còn khỏe, sáng nào bố cũng dậy từ rất sớm để quét sân. Tiếng chổi tre trong buổi sớm tinh mơ lướt trên mặt sân ràn rạt, ràn rạt. Nằm trong buồng, con gái trùm chăn kín đầu, càu nhàu: "Trưa không quét, tối không quét, sao bố lại chọn đúng lúc con còn đang ngủ để quét". Bố cười hiền hậu bảo: "Sân cũng như con người, cần được rửa mặt vào buổi sáng. Ngắm cái sân sạch giống như là sự khởi đầu cho cả một ngày tinh tươm con ạ!".

Khi còn khỏe, đến bữa, bố lại "cắp nách" chai rượu thuốc, làm vài chén... đưa cơm. Bố rất thích ăn món chân gà nhắm rượu, nhưng cả nhà thi thoảng mới được ăn gà. Vì vậy bố thay bằng món "đũa tre chấm muối tiêu". Bố bảo, cái đũa cứng từa tựa như... chân gà. Con gái lại càu nhàu, bảo bố chỉ... "khéo vẽ” để tìm cớ uống rượu. Bố cười: "Cứ để cho bố ăn, bố uống. Bố còn ăn còn uống được là còn mừng. Mai kia...".

Khi còn khỏe, bố mong muốn được ra đảo Phú Quốc một lần. Con gái hứa, mai này đi làm, có lương, con sẽ mời bố đi Phú Quốc. Nhưng khi có lương rồi, con lại chần chừ, bố cố chờ, đợi con mua được chiếc xe máy. Rồi bây giờ lại đợi con mua nhà xong đã nhé...

Khi còn khỏe, bố rất hay... giám sát sinh hoạt của con. Cứ độ 10g tối mà chưa thấy con gái về, bao giờ bố cũng bắc ghế ra sân ngồi ngóng. Một lần, con buồn chuyện tình cảm, nằm trong buồng, khóc, bố gõ cửa hỏi: "Có chuyện gì vậy con?". Con gái được thể ầm ĩ: "Có mỗi nhu cầu được ở một mình, buồn một mình, sao bố cứ can thiệp vậy...". Biệt danh "cảnh sát trưởng" được con đặt cho bố từ ngày đó.

Khi còn khỏe, bố làm đủ mọi vai trong gia đình, từ đầu bếp, bảo vệ, thợ giặt... Khi con đi làm thì bố dắt xe ra tận cổng, con chỉ việc ngồi lên phóng ra ngoài đường.

Rồi một ngày, bố đổ bệnh. Góc sân im lìm tiếng chổi tre. Từng lớp lá cứ rơi đầy trên sân. Con thèm được tiếng chổi của bố đánh thức quá.

Con gái mua về cả nửa ký chân gà, đến bữa, mang luôn chai rượu vào tận giường cho bố, giục bố dậy ăn đi. Nhưng, bố đâu thể ăn được. Bố bảo đắng miệng lắm. Bỗng thấy thấm thía câu nói của bố thuở nào: "Bố ăn được là còn mừng. Mai kia...".

Con đi làm về, chẳng còn bóng bố ngồi khắc khoải nơi sân nhà. Con treo chiếc đồng hồ thật to nơi đầu giường "cảnh sát trưởng". Nhưng, bố còn hỏi con gái: "Bây giờ là sáng hay tối rồi...".

Con vội hỏi tour đi du lịch Phú Quốc. Nhưng bố không thể đi được. Bố bảo bố biết tấm lòng con là đủ rồi.

Bố ơi, bố mau khỏe để làm ông gác cổng khó tính, làm người quản vườn tận tụy, người đầu bếp khéo tay và hơn tất cả là làm người bố tuyệt vời của con gái. Hạnh phúc ấy, lâu nay con không nhận ra.

(Trích báo PNVN số 24 06/04/2010)